Get in touch
or send us a question?
CONTACT

Ý tưởng tốt nhất không phải lúc nào cũng đến từ người nói to nhất hay nhanh nhất.

<Bài viết của chị Quynh Duong Thuy, PCC – Founder and CEO at Q.Coaching)

Tuần trước, một khách hàng chia sẻ với tôi câu chuyện bên dưới.

Chị kể: Tôi có dịp được quan sát một cuộc họp với tám người. Hai người nói gần như suốt một giờ đồng hồ. Sáu người còn lại chủ yếu im lặng, gật đầu hoặc nhìn vào màn hình. Cuộc họp kết thúc với quyết định nhanh thành ra trông có vẻ hiệu quả.

Hai mươi phút sau, một người trong sáu người im lặng gõ cửa văn phòng tôi: Chị ơi, em có thể chia sẻ một điều em đang lo lắng không? Cô ấy chỉ ra ba rủi ro quan trọng của quyết định vừa rồi mà không ai nhắc đến trong cuộc họp. Cả ba đều hợp lý, có dữ liệu và logic. Đó là những góc nhìn mà hai người nói nhiều đã bỏ lỡ. Tôi hỏi: Tại sao em không nói trong cuộc họp? Cô ấy ngập ngừng: Mọi người có vẻ đã thống nhất, mới cả em không chắc ý kiến của em có đủ quan trọng không.

Tôi nhận ra vấn đề không phải ở cô ấy. Vấn đề là ở chính căn phòng họp đó. Khi môi trường thiếu an toàn tâm lý, những người có góc nhìn sâu sắc nhất thường im lặng nhất không phải vì họ không có gì nói, mà vì họ không cảm thấy đủ an toàn.

Ba dấu hiệu phòng họp thiếu sự an toàn tâm lý:

1. Cùng một hoặc một vài người luôn chiếm phần lớn thời gian. Nếu trong nhóm 10 người mà chỉ có 2 – 3 người chiếm 80% thời gian phát biểu, đó là dấu hiệu những người còn lại đã học được: ý kiến của họ không thực sự được coi trọng.

2. Không ai thách thức bất kỳ ý tưởng nào. Khi ai đó đưa ra đề xuất, mọi người gật đầu và chuyển sang vấn đề kế tiếp. Không có câu hỏi sâu. Không có góc nhìn khác. Không có tranh luận lành mạnh. Đồng thuận quá nhanh không phải sự nhất trí, mà là sự sợ hãi được ngụy trang thành lịch sự.

3. Quyết định trong cuộc họp khác hành động sau họp. Trong cuộc họp: “Chúng ta làm A”. Sau cuộc họp: “Thực ra tôi nghĩ B hợp lý hơn nhưng thôi…”. Khi người ta không cảm thấy an toàn để nói thật trong phòng họp, họ sẽ nói thật ở hành lang.

Sau đó, tôi thay đổi cách điều hành cuộc họp. Thay vì “Có ai có câu hỏi không?”, tôi gọi thẳng tên: “Tôi muốn nghe từ những người chưa nói. Linh, bạn đang nghĩ gì?”. Thay vì “Mọi người đồng ý cả chứ?”, tôi hỏi: “Ai thấy có điểm cần cân nhắc thêm? Tôi đặc biệt muốn nghe những ý kiến trái chiều”. Trước khi kết thúc quyết định quan trọng, tôi để im lặng mười giây. “Trước khi chúng ta đi tiếp, còn điều gì chưa được nói không?”. Mười giây im lặng rất khó chịu. Nhưng đó chính xác là khoảng thời gian người ta cần để lấy can đảm nói lên điều họ đang do dự.

Ý tưởng tốt nhất không phải lúc nào cũng đến từ người nói to nhất hay nhanh nhất. Đôi khi, chúng đến từ người ngồi yên lặng ở góc phòng, người đang nghĩ mình có thể đang làm lãng phí thời gian của mọi người.

Ai là người im lặng nhất trong nhóm bạn? Lần cuối bạn chủ động hỏi ý kiến họ là khi nào? Nếu câu trả lời là “Tôi không nhớ”, có lẽ bạn đang bỏ lỡ những góc nhìn sâu sắc nhất.