Nếu bạn nghĩ lập trình viên game là nghề ngồi code chơi chơi rồi bấm nút “Chạy” là ra ngay một thế giới mở như GTA hay Elden Ring, thì bạn nhầm nhẹ. Rất nhẹ.
Một ngày của họ là cuộc hành trình – từ hy vọng, đổ mồ hôi, hối hận, đến… chấp nhận số phận.
Chưa cần đọc task, chưa cần mở máy, việc đầu tiên là… đi pha cà phê. Bởi lập trình game cần tỉnh táo hơn cả việc lái xe trong mưa.
Mở máy, mở Slack, thấy 8 dòng tin nhắn của trưởng nhóm:
“Cảnh boss ở màn 5 bị lỗi AI, fix giúp.
Nhân vật đứng trên cầu thì bị rớt dưới đất.
Animation bị ngược, tay cầm kiếm nhưng kiếm… tự bay.”
Chào buổi sáng!
Mở dự án, ngồi chờ engine load. Lập trình viên game sống cùng engine, chết cùng engine. Mỗi lần Unity reload là một lần tâm linh trỗi dậy.
“Không crash, không đỏ console, không log lạ là may mắn của ngày mới.”
Bạn bắt đầu fix lỗi nhỏ – nhưng nó gọi tới một prefab khác, kéo theo một script khác, rồi cuối cùng bạn nhận ra… nó không nhỏ tí nào.
Bạn mừng rỡ vì fix được AI không tấn công. Nhưng giờ thì con boss… đứng yên vẫy tay chào bạn như nhân viên lễ tân.
Vấn đề? Do animation bị overwrite từ logic mới bạn thêm vào 3 tiếng trước.
Và thế là bạn bắt đầu chuỗi ngày “Fix một lỗi – bóc thêm ba lỗi.”
Trưa là thời gian ăn uống, nhưng đầu vẫn nghĩ về frame drop trong đoạn combat. Bạn cắn miếng cơm mà đầu nghĩ đến việc tối ưu particle effect.
Bạn nghe tiếng đồng nghiệp thở dài:
“Tui vừa sửa xong animation, test lại thấy nhân vật… không có đầu.”
Tất cả gật đầu cảm thông. Ai cũng từng trải.
Chiều là lúc bạn thử build game để QA test. Build xong chạy thử:
Crash.
Build lại lần nữa:
Crash.
Lần thứ ba, bạn để lại dòng comment:// Không biết vì sao, nhưng sửa như vầy thì hết crash.
Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng “nó chạy là được” trở thành kim chỉ nam.
Bạn họp với team. Producer hỏi:
“Phần tutorial đã xong chưa?”
Bạn gật đầu. Tester lắc đầu. Artist chưa thấy animation chạy.
Sau 15 phút bàn luận, kết luận:
“Chúng ta đang đi đúng hướng, chỉ là… hơi chậm so với plan ban đầu (2 tháng) một chút (2 năm).”
Trước khi về, bạn commit dòng code cuối cùng, kèm lời thì thầm:
“Làm ơn đừng crash… làm ơn đừng crash…”
Push code lên repo, bạn nhẹ nhõm như vừa dọn xong nhà trong Tết. Nhưng rồi tester ping lại:
“Tại sao nhân vật có thể… đi lùi xuyên tường và rớt xuống thế giới ngầm?”
Bạn đứng dậy, xách ba lô, thở một câu thần chú:
“Ngày mai… tính tiếp.”
Lập trình viên game không chỉ là coder. Họ là nghệ sĩ, kỹ sư, nhà trị liệu tâm lý cho… bug. Một ngày của họ bắt đầu bằng cà phê và kết thúc trong câu hỏi:
“Tại sao cái này hôm qua chạy được mà nay lại lỗi?”
Nhưng chính những lần build lỗi, những cú ngồi gỡ bug tới 2h sáng, những lúc bật game lên thấy nhân vật nhảy đúng như ý mình – mới là khoảnh khắc nghề này đáng giá.
Nếu bạn đang viết game, chúc bạn hôm nay… không gặp bug. Hoặc nếu có, thì ít nhất nó đáng yêu và dễ fix!
You need to login in order to like this post: click here
YOU MIGHT ALSO LIKE