Thuở ban đầu, mọi thứ thật đẹp đẽ vì thuần khiết. Phải vậy không?
Khi chúng ta nhận thức được về thế giới tuyệt vời xung quanh, ta say mê,
Món đồ chơi đầu tiên, chơi cả ngày không chán,
Cuốn sách đầu tiên, những hình ảnh, câu chữ mà ta cũng chẳng thể hiểu được, nhưng đầy thích thú,
Buổi học đầu thật háo hức,
Môn học nào cũng hay,
Bạn mới nào cũng thú vị.
Lớn hơn, đến tuổi biết thinh thích ai đó, thật dễ thương,
Bắt đầu biết yêu, theo đuổi một cô gái, rồi hẹn hò,
Những buổi hẹn dù chẳng ngọt ngào như ta mong thì cũng khiến ta mãi vấn vương…
Kết hôn, cảm giác tự hào được lên chức, được săn sóc, dạy dỗ, được thấy sự lớn khôn của bọn trẻ mỗi ngày…
Nhưng mà…
Món đồ chơi CÓ THỂ cũng dần chán,
Những cuốn sách CÓ THỂ bị bỏ quên trên giá,
Những môn học CÓ THỂ trở thành nỗi sợ,
Đi học CÓ THỂ thật nặng nề,
Bạn bè CÓ THỂ không còn thân,
Người ta hứa hẹn sẽ bên nhau suốt kiếp CÓ THỂ phải chia lìa,
Đứa con mà ta tự hào CÓ THỂ sẽ bị ta nổi giận vì những lý do thật trẻ thơ,
…
Những điều CÓ THỂ đó để nhắc nhở mỗi chúng ta về những giá trị của thuở ban đầu.
Tới hôm nay, khi nhìn lại, tôi tự thấy mình không quá thành công trên khía cạnh sự nghiệp. Nhưng lại có chút tự hào ở những mối quan hệ tình bạn. Tôi có một người bạn đời tuyệt vời. Dĩ nhiên là cả những người bạn thân đã và đang từ những ngày đầu gặp gỡ.
Tôi cho rằng, tình cảm muốn bền lâu thì chỉ có giữ được thái độ với nhau như thuở ban đầu. Tôi luôn cố gắng như vậy.
Tôi luôn cố gắng đối với vợ mình như những lần hẹn hò đầu tiên.
Tôi luôn cố gắng cư xử và nói chuyện với bạn thân của mình như những ngày mới quen.
Tôi không vì đã thân thiết mà dần trở nên vị kỉ. Không vì đã ở bên nhau lâu năm mà quên quan tâm và trân trọng như những ngày đầu.
Ngược lại, tôi lại thường lại để vuột mất những cơ hội tốt ở những nơi mình đã từng làm việc chỉ vì không còn giữ được ngọn lửa nhiệt huyết như thủa đầu.
Càng trải nghiệm nhiều, kinh nghiệm sống nhiều hơn, tôi lại càng nhận thấy tất cả những nơi mình đi qua đều tuyệt vời.
Chỉ cần ở lại bất kì nơi nào trong số đó, duy trì được tinh thần làm việc như thuở ban đầu, thì tôi tin mình sẽ được thành quả xứng đáng với nỗ lực của mình.
Hoặc ít ra, sau này tôi sẽ không phải nối tiếc mà than rằng: “giá như tôi cố gắng hơn; đối diện với chính mình, cố nhớ lại thuở ban đầu…”
P/s: Bài viết chỉ nhằm truyền chút cảm hứng tới những ai đang cảm thấy dần mất đi động lực. Nếu thế hãy thử cố nhớ lại “thuở ban đầu”. Hầu hết các mối quan hệ “thuở ban đầu” sao mà đẹp đẽ đến thế! Gạt đi những khúc mắc để trở lại được chăng?
Ngoài ra, bài viết này được truyền cảm hứng bởi một câu nói của một cô đồng nghiệp đáng mến: “anh dạo này thay đổi dồiii!”. Có lẽ anh chỉ đang cố tìm lại cảm xúc của cái thuở ban đầu đó, thuở vẫn còn bẽn lẽn khi mới gặp nhau, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn…
You need to login in order to like this post: click here
YOU MIGHT ALSO LIKE